3 giờ sáng, điện thoại reo báo đến giờ thức dậy. Mình mắt nhắm mắt mở lồm cồm bò dậy, rửa mặt, thay quần áo, soạn đồ đem theo rồi xuống tiếp tân ngồi đợi. Sảnh khách sạn vắng tanh. Một lúc sau, những người khác mới lục tục kéo xuống, ngái ngủ chào nhau rồi cùng ngồi đợi tiếp.
4 giờ đúng, một chiếc xe van đậu bến, chở tất cả thẳng tiến vào sa mạc. Đường sá ở Dubai thẳng mượt như nhung, năm sáu chục cây số chạy chỉ hơn nửa giờ là tới. Mình lại ngồi trong xe gà gật tiếp, cảm giác êm mượt như nhung hầu như không rung động gì.
“Ladies and gentlemen, chúng ta đến nơi rồi”, người tài xế thông báo. Bước xuống cửa xe, xung quanh là một vùng đồng không mông quạnh trống trải. Vào sáng sớm, không khí ở đây vẫn còn vương vất khí nóng của ban ngày, chỉ có một chút hơi lạnh rất nhẹ.
Từ đằng xa, hai chiếc xe tải chạy lại. Rất nhanh chóng, người lái khinh khí cầu nhảy xuống chào mừng cả nhóm, và giới thiệu các quy định về an toàn, và yêu cầu một hành khách làm mẫu. Rồi ông hô to hiệu lệnh, khinh khí cầu vừa hạ xuống khỏi xe tải lập tức được bơm hơi nóng vào. Mọi thứ diễn ra gọn gàng và nhanh chóng.
Khinh khí cầu của mình là loại bự, chở được tới 12 hành khách, chứ không phải loại 5 – 6 người như bình thường. Hành khách được chia làm hai nhóm ở hai cabin của khinh khí cầu để khi bay lên không bị lệch qua một bên.
Người lái điều khiển dụng cụ, cân chỉnh các thứ, rồi cho ném cái cân để giữ trọng lượng của khinh khí cầu xuống, nhìn như một bao cát đấm bốc. Rồi hành khách nhảy vào lần lượt cả hai bên cho đều nhau.
Up up up, thế là bay lên khỏi mặt đất rồi. Khinh khí cầu bay êm và thật nhanh. Chẳng mấy chốc mà đã thấy cao ơi là cao. Những con bò đi men theo tường rào, những chiếc xe hơi trong sa mạc, tất cả nhỏ xíu như những đốm nhỏ di chuyển lặng lẽ. Khinh khí cầu có thể bay cao đến tận 21km, với độ dài quãng đường đến 200km, bằng khoảng cách từ Sài Gòn đi Phan Thiết.
Chú lái khinh khí cầu không ngừng canh chỉnh khinh khí cầu, giới thiệu cảnh quan cho hành khách, và liên lạc với mặt đất về thông tin chuyến bay. Chú rất vui tính và hay cười, cũng nghiêm khắc khi cần thiết nếu hành khách nào không nghe theo hiệu lệnh an toàn. Cách hướng dẫn và giới thiệu thông tin cũng cực kỳ chuyên nghiệp.
Sa mạc mênh mông trải dài phía dưới. Vùng tụi mình đi qua là khu vực bảo tồn sa mạc, có cả một khu nghiên cứu động thực vật sa mạc ở phía dưới. Nhìn tít đằng xa mới có một vài khu làng mạc nhỏ, như ốc đảo nổi lên xanh tươi.
“Quý hành khách thân mến, xin hãy chú ý về hướng đông, mặt trời đang bắt đầu lên đấy”. Nói xong, người lái cho khinh khí cầu xoay một vòng để hành khách cả hai bên đều tận hưởng được cảnh mặt trời mọc. Mình quay mặt hướng nhìn về phía xa, chân trời mới đó chỉ có vài vệt màu đỏ nhạt, giờ đã hồng rực lên rồi. Và mặt trời hiện lên, lặng lẽ giữa sa mạc, như bao ngày trước và sau vẫn thế. Mình lặng im, dành cho mình một khoảng lặng lẽ riêng biệt để làm nghi lễ chào mặt trời của riêng mình và ngắm nhìn khoảnh khắc đặc biệt của một ngày mới.
Rồi một vị khách đặc biệt được giới thiệu đến mọi người. Chim ưng. Chim ưng là người bạn đặc biệt của tộc người Bedouin tại vùng Ả Rập. Từ hơn 2000 năm trước, các tộc người ở đây đã dùng chim ưng để săn mồi, giúp họ bổ sung thêm nguồn lương thực khan hiếm trong sa mạc. Chim ưng có thể săn những con chim nhỏ hơn, hoặc thỏ và các loài thú nhỏ giống nai. Người Bedouin ở Dubai thường huấn luyện chim ưng, cho nó săn mồi chỉ một mùa trong năm rồi thả nó về với tự do. Sau kỳ di trú, vào đúng mùa đó năm sau chim ưng lại quay trở về với chủ của nó. Ngày nay, thú nuôi chim ưng đã trở thành một môn thể thao của giới nhà giàu ở Dubai. Một con chim ưng tốt có thể tốn tới 50,000 Dhs (hơn 300 triệu VND). Nó cũng cần có cả passport để đi sang một nước khác. Người dân ở đây coi là biểu tượng của danh dự, của sự sống sót qua nghịch cảnh, và tinh thần thượng võ.
Chú chim ưng được đem theo cùng chuyến bay được người huấn luyện chim cho bay cùng khinh khí cầu một đoạn. Nó sải đôi cánh bay những vòng dài quanh khinh khí cầu, như phô diễn vẻ đẹp hoành tráng trong sa mạc của mình, rồi quay về gặm những miếng thịt ngon lành trong tay người chủ.
“Giờ tôi đang bắt đầu hạ dần độ cao, và quý vị có thể bắt đầu thấy cái bóng của khinh khí cầu in trên mặt đất”. Và chú yêu cầu mọi người móc dây đeo an toàn, tập dượt cho tư thế hạ cánh. Xung quanh hành khách cùng nhau chụp thêm vài tấm hình để lưu lại khoảnh khắc trên cao. Rồi hiệu lệnh vang lên, móc khóa cài vào, kiểm tra từng người, chân hơi khụy xuống. “Chú ý, có thể chúng ta sẽ phải chạm vào bụi cây phía trước”. Xào xào, tiếng bụi cây chạm vào đáy cabin hành khách. Rồi một tiếng khuỵch nhẹ, cú hạ cánh nhẹ nhàng êm ái hơn mình tưởng nhiều.
Bay khinh khí cầu ở Dubai không có nhiều cái cùng bay như ở Myanmar hay Thổ Nhĩ Kỳ. Nhưng cảm giác bay trong sa mạc là một trải nghiệm cực kỳ khác biệt với những giá trị cộng thêm làm mình cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn. Điểm đặc biệt của Dubai là vì họ là quốc gia quá có điều kiện, nên có thể thuê được đội ngũ nhân lực chất lượng cao cho các dịch vụ du lịch của mình. Với chất lượng dịch vụ cực kỳ an toàn và chuyên nghiệp, làm cho trải nghiệm càng thêm đặc sắc.
Sau màn bay khinh khí cầu, tụi mình được đưa vào xe zeep, lái vòng vèo qua sa mạc cát trắng để đến chỗ khu cắm trại nơi ăn sáng. Cả khu vực trang trí đẹp đẽ vừa có nét dân dã lại vừa sang trọng chỉnh chu. Bữa sáng có cà phê Ả Rập, chà là thượng hạng, cá hồi, và cả trứng cá caviar xa xỉ.
hello, em đã biết đến blog này qua quyển sách ” Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu” , đã đọc bài viết này của chị và chỉ muốn cmt cho chị biết, thế thôi, em chào chị, stay freshhhh and peaceeee