Để em thôi không còn cô độc nữa

Em ngồi đối diện với mình, khuôn mặt sáng, ánh nhìn thông minh qua cặp kính cận. Mình thích em ngay lập tức.

Em kể cho mình nghe về cuộc sống, về công việc quản lý đào tạo hiện tại, về băn khoăn làm thế nào để giúp người trẻ tự học.

Em kể mình nghe về trăn trở khi tìm kiếm một chỗ dựa tinh thần, muốn tìm sâu hơn về nội tâm, về bản ngã của mình. Về việc có thể dễ dàng giải quyết hết những quy trình, những vấn đề trong công việc, về việc dễ dàng coaching cho một cô bé, cậu bé khác. Nhưng rồi sao nữa.

Em kể lúc em xem một bộ phim về một người thầy hướng dẫn cậu học trò vượt qua những giới hạn của bản thân, và em khóc tức tưởi, vì thấy mình vẫn chưa tìm được một người thầy tinh thần. Vẫn hoài loay hoay tìm kiếm con đường cho mình. Thấy như có tấm màn che qua mắt mình mà mình không làm cách nào nhìn xuyên thấu qua được. Vẫn chưa tới được cái điểm mà mình có thể sống an yên, ung dung với chính mình. Thấy mình vẫn cứ khổ, cứ dằn vặt về ý nghĩa cuộc đời, về những điều quanh mình.

Em nói: chị biết không, có những ngày mọi thứ bên trong em đè nén. Những đứa bạn bên cạnh thì chỉ lo những chuyện thực tế thực dụng hàng ngày, ở lớp em đang tham gia toàn những người giỏi, nhưng cũng chỉ nói chuyện kinh tế, ý tưởng kinh doanh, chuyện lập nghiệp, ba mẹ thì chẳng bao giờ nghĩ em có vấn đề gì cần tâm sự, vì em luôn tỏ ra quá xuất sắc, quá vững vàng. Những lúc mọi người có chuyện thì thường tìm đến em để nhờ khuyên nhủ. Còn khi mình cần thì chẳng có ai. Muốn nói, muốn kể, mà không biết kể với ai. Mà có nói cũng chẳng thấy ai hiểu mình. Nên đành im lặng vậy thôi. Đôi khi thấy mình cô đơn lạc loài trong cuộc đời này.

Nhiều khi em ra bờ sông, ngồi một mình. Tự soi xét, tự phản ánh lại bên trong mình, tự sắp xếp dọn dẹp lại. Nhiều lúc em tìm sách đọc, đọc rất nhiều sách, cũng thấy những cái áp dụng được với mình, lý thuyết này nọ. Khá hơn một tí. Nhưng rồi lại chìm vào rắm rối như cũ.

Em nói: chị biết sao không, em nghĩ tới việc nhắn tin cho chị lâu rồi. Không hiểu sao em nghĩ là chị có thể hiểu, có thể nghe được em nói. Đây là lần đầu tiên em chủ động hẹn một người lạ ra kể một cách thoải mái về câu chuyện của mình. Em vốn là một người rất kỹ tính với những mối quan hệ của mình. Em cân nhắc rất lâu mới dám viết cho chị. Nghĩ mình phải tìm thời điểm thích hợp. Không ngờ nhắn cái là chị hẹn lại ngay.

Mình nhìn em, thấy chỉ muốn choàng tay ôm lấy em. Thấy xấu hổ vì một người đã trông đợi gặp mình như thế nào, mà mình thì hình như chưa đủ nhẹ nhàng, chưa đủ mindfulness khi tương tác lần đầu với em trên mạng.

Mình nhìn em, thấy dâng lên một nỗi đồng cảm. Nhớ những ngày băn khoăn tìm kiếm một con đường, tìm kiếm một nơi chốn cho mình. Nhớ những ngày mình ngồi giữa một đám đông nói cười, mà trong lòng thấy sao mà trống trải mênh mang. Thấy lạc loài như một hành tinh cô đơn, xoay xoay trong thiên hà rộng lớn. Như một “mảnh biển cô độc”* trôi dạt trong đại dương bao la.

Mình nhìn em, nghĩ về những gì đang diễn ra. Một thời đại của những giá trị bị đảo lộn. Những thứ tầm thường giải trí rẻ tiền thì lại lên ngôi, còn những điều, những chân giá trị thì lại lặn xuống dưới. Người ta nhìn nhau qua vẻ bề ngoài, chạy theo vật chất, theo chủ nghĩa tiêu thụ, hoặc chìm đắm vào những thú vui khoái lạc thoáng qua.

Đôi khi tự hỏi cái gì đang diễn ra vậy, có vấn đề gì với thế giới này vậy. Thấy bao nhiêu người quanh mình bị cuốn theo cái vòng xoáy dữ dội đó. Còn tiếng nói của mình thì quá nhỏ bé. Nên nhiều khi chỉ muốn bỏ đi, lên núi xây một cái chòi, sống một mình giữa thiên nhiên cây cỏ.

Nhưng mình giờ đây đã không còn dằn vặt mình bởi những câu hỏi như vậy. Đã tìm thấy con đường của mình, sống trong một vòng tròn an lành của những người thầy và người bạn giống mình. Đã gặp bao nhiêu người tử tế trên đời này, thường xuyên thấy được sự chân thành, lòng tốt quanh mình. Mình đã thôi không còn lạc lối, đã thấy được con đường rộng mở, cứ thế thong dong bước đi. Đã tìm thấy sự kết nối với linh hồn của mình, đã thấy Thượng Đế trong tim. Nếu muốn cảm thấy hạnh phúc chỉ cần dừng lại, hít thở thật sâu, là cảm thấy được sự an lạc bên trong mình. Chỉ mong mình luôn vững vàng trên con đường của mình, chăm chỉ và nỗ lực làm việc hiệu quả từng ngày từng giờ.

Mình nhìn em, biết rằng em thông minh lắm. Em vững vàng lắm. Những gì em xây dựng đã rất chắc chắn rồi. Em chỉ cần đi thêm tí nữa. Tìm thêm tí nữa. Con đường trước mặt không còn xa. Với em, mình biết chẳng cần tư vấn gì, chẳng cần khuyên nhủ gì. Chỉ cần ở bên cạnh, để chia sẻ, để lắng nghe. Để em được nói ra, để mọi thứ bên trong em tuôn chảy. Nói ra được, kể ra được, là tự khắc câu trả lời sẵn có bên trong em sẽ từ từ lộ diện. Người ta đôi khi chỉ cần ai đó bên cạnh để nghe mình nói, và tự nhiên giải pháp sẽ hiện ra khi mình nói được thành lời.

Mình nhìn em, và thấy quả thật xã hội này thiếu những cộng đồng, những môi trường, những mối liên kết để hỗ trợ con người. Người trẻ với bao nhiêu nỗi niềm, bao nhiêu băn khoăn khi bước vào cuộc sống, rời xa gia đình, lần đầu vào đại học, hay lần đầu tiếp xúc với thế giới công sở, cần biết mấy những người hỗ trợ, cần biết mấy những người giống mình. Nhưng khi họ thử bước ra bên ngoài môi trường an toàn, thử tham gia vào các câu lạc bộ, các đội nhóm cho người trẻ. Thì toàn những người quá hiếu thắng, cạnh tranh đấu đá với nhau để đi lên, hoặc mải mê kinh doanh làm giàu. Thử một hai lần, không tìm đâu ra một nơi cho mình, rồi họ buồn bã, rút vào thế giới cô độc như cũ.

Mình muốn nắm lấy tay em mà nói, rằng em không chỉ có một mình, rằng em không cô đơn. Rằng có rất nhiều người giống em, chia sẻ những suy nghĩ như em. Rằng lòng tốt, sự tử tế, chân thành vẫn hiện hữu trên cuộc đời này. Đã tìm được bao nhiêu người tốt, tốt hơn mình nhiều lắm, rằng chỉ cần mình lên tiếng, là họ sẵn sàng dang tay ra nâng đỡ. Mình đã tìm được ngôi nhà của mình, vòng tròn những người giống mình. Những người nhận ra những vấn đề với thế giới, và đang cố gắng từng ngày chung tay làm cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, tươi sáng hơn. Nên em đừng bỏ cuộc, hãy cố gắng tìm kiếm. Cứ tìm rồi sẽ thấy.

“Find people like you, who get you, and who help you to be yourself, and surround yourself with them. Trust me. They are out there”

Để chúng ta thôi không còn là những hành tinh cô độc nữa.

* Chữ của Phan Hồn Nhiên.

2 Replies to “Để em thôi không còn cô độc nữa”

  1. Em thấy phần tính cách của mình trong câu truyện của chị. Bài viết của chị rất có ý nghĩa vs em

  2. Chị à, trên con đường tìm kiếm những người có chung tư tưởng chắc cũng phải gặp không ít những vấp ngã chị nhỉ! em cảm thấy khó khăn quá, người tốt trốn thật kĩ chị à! Cảm ơn chị vì bài viết này và em sẽ không bỏ cuộc

Leave a Reply