Đặt mình vào bàn tay Thượng Đế

Elizabeth Gilbert từng viết trong Ăn, Cầu Nguyện, Yêu về trải nghiệm của bà trong một ashram của Ấn Độ. Vào ngày đầu năm mới, cả ashram cùng nhau hát nhạc thiền. Và bà cảm giác lời ca của mọi người hòa quyện vào nhau, dệt thành một tấm lưới diệu kỳ. Và tấm lưới dần dần nâng lên, cao lên, bay lên. Như một lời nguyện chúc tốt lành cho năm mới đến.

Mình thường xuyên không tham dự buổi nhạc thiền ở lớp yoga mỗi tối thứ sáu. Dù cho sau buổi học có pizza ngon thần thánh. Vì đối với mình hát thiền trong một giờ đồng hồ là hơi nhiều. Nhưng tuần rồi mình đã đi hai buổi. Và mình lại nhớ tới lời của Elizabeth mỗi lần mình hát thiền.

Bởi vì ngân nga những lời kinh bằng tiếng Phạn trong đầu. Rồi ca vang lên thành lời hát. Mình xoay xoay ngẩn ngơ trong điệu nhạc. Thấy tâm hồn mình nhẹ bỗng. Thấy tim mình bình yên. Vừa bình yên vừa quá đỗi yêu thương. Thấy tràn đầy lòng biết ơn, tràn đầy những cảm xúc tốt đẹp, tràn đầy hạnh phúc trong tim mình.

Và mình nhớ tới người thầy già ở Philippines trong đợt retreat mấy tháng trước mình được gặp. Nhớ tới một nhân cách, một đời người, một cuộc sống đáng ngưỡng mộ. Ông là một người giàu có, cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Ông sống một cuộc đời vì người khác, phục vụ người khác, hết lòng vì mọi người. Ông làm những dự án nước sạch, dự án trường học, cải tạo nông nghiệp, đem lại kết quả sâu rộng và giúp đỡ được nhiều người. Cái cách mà những người dân trong vùng tụ tập đến thăm, cùng hát say sưa những câu nhạc thiền ông đàn lên, cúi đầu kính trọng ông, cho thấy tình cảm yêu mến mà họ dành cho ông.

Mỗi lần nghĩ tới ông, mình lại thấy trỗi lên trong lòng một sự kính trọng quý mến vô vàn. Nhớ lần ông đàn, tụi mình ngồi hát. Mình ngồi bên lò sưởi, vừa hát vừa chảy nước mắt. Khóc vì hạnh phúc. Những lần khác ông đàn, chị Natalie cũng khóc, vừa hát vừa khóc âm thầm. Thấy mặt chị tràn đầy những cảm xúc không thể gọi thành tên.

Mình nhớ tới lần đầu tiên mình được nghe hát nhạc thiền ở nhà hai anh chị dạy yoga. Nghe tiếng guitar trầm ấm cất lên, hát lên những lời kinh bằng tiếng Phạn. Nhớ cảm giác: mình đã tìm thấy nó rồi, I’m home. Nhớ mình cũng đã khóc ngon khóc lành ngay lần đầu tiếp xúc với thiền nhạc.

Đôi khi hát nhạc thiền, mình tưởng tượng ra hình ảnh chú ngựa tự do chạy nhảy trên đồng cỏ khi thì thầm lời hát. Chú ngựa bình yên gặm cỏ và ngắm những bông hoa nhỏ xinh nở trong thung lũng. Xa xa mặt trời dần lặn sau dãy núi. Chú ngựa sải chân phi dài qua đồng cỏ, hất chiếc bờm mạnh mẽ xinh đẹp. Mình gật nhẹ đầu chào chú ngựa mỗi lần nhớ tới chú, và vui vẻ hát vang lên lời ca.

Mình đặt tay lên ngực. Rồi chắp tay nguyện cầu. Mình quay trở về với những điều tốt đẹp. Mình hát vang hòa cùng với mọi người. Nghĩ về quyển sách đang viết dở. Ý tưởng lan man về những điều đang vướng bận. Rồi tất cả được thổi trôi đi, bay đi. Tiếng nói bên trong mình lên tiếng. Mọi việc đang ổn. Hãy cứ tiếp tục. Và đặt mình vào bàn tay của Thượng Đế.

Đặt mình vào bàn tay của Thượng Đế. Mình mỉm cười. Cảm giác mình nhỏ bé lọt thỏm trong không gian đa chiều của vũ trụ. Cảm giác nhỏ bé, lại vừa gần gũi vừa thân thuộc. Cảm giác như một ngọn nến thắp lên khi cảm thấy Thượng Đế trong tim.

Mỗi lần hát nhạc thiền mình lại cảm được Thượng Đế. Lại cảm thấy bao nhiêu tình cảm tốt lành trong tim mình. Chẳng sai khi người ta bảo nhạc thiền có tác dụng thanh lọc tâm hồn. Những người bạn quay mình nhảy múa, nắm tay nhau hát vang, đệm thêm, hòa thêm vào nhịp điệu. Cũng có lúc họ mải mê xoay vòng quanh theo điệu múa lặng thầm trong đầu. Tất cả hòa vào nhau, an yên, hân hoan. Khuôn mặt ai cũng rạng ngời vui vẻ.

Nghe có điên khùng không? Tất cả những điều này. Nó là một cảm giác khá khó để giải thích. Mình chỉ muốn ghi lại trải nghiệm của mình với nhạc thiền. Mình không muốn cảm giác này trôi qua. Cảm giác đặt mình vào bàn tay Thượng Đế. Đó là cái mình cần trong giai đoạn này.

Đây là về Thượng Đế. Đây là về niềm tin. 

Leave a Reply