
2010, lần đầu đặt vé máy bay giá rẻ.
2015, ra sách, rồi được AirAsia mời tham dự travel blogger event.
5 năm, một quãng đường dài của đi, đọc và viết. Thấy lòng lâng lâng xúc động. Mình, một kẻ chả nhiều tài cán, chỉ được cái lì lợm kiên trì không từ bỏ ước mơ.
Mấy ngày rày ngồi tư vấn bạn bè đặt vé xôn xao mà cũng thấy vui theo. Nhớ những ngày đầu mình cũng nhiều hồi hộp. Đặt vé xong tim đập thình thịch trong lồng ngực. Lục lại một bài viết ngày xưa về chuyến bay đầu tiên của mình. Kỷ niệm những ngày mới bắt đầu đi bụi. Ai cũng có những lần đầu tiên.
“Thời thơ ấu của tôi trải qua ở một vùng nông thôn miền trung bình dị.
Hơn hai mươi năm trôi qua, tôi vẫn còn nhớ kỷ niệm nhỏ nhặt của những ngày xưa cũ ấy.
Suốt ngày quẩn quanh cùng chơi lò cò, ô quan, năm mười với lũ trẻ hàng xóm. Cùng thằng em thơ thẩn trong vườn leo cây vặt quả, trèo lên nóc nhà thổi bong bóng xà phòng. Gọt thanh tre làm diều rồi đem lên thả ở ngọn đồi phủ đầy phân dê gần nhà. Trốn ngủ trưa xách cần đi câu vài con cá rô to bằng ngón tay ở những ao hồ lân cận. Rồi lên núi hái chim chim, dủ dẻ, sim rừng….
Đôi khi, giữa những trò chơi con trẻ, tôi nghe tiếng động cơ rì rầm trên đầu. Và mỗi lần như thế, tôi đều dừng những gì đang làm lại, ngước mắt nhìn lên bầu trời, và háo hức chờ đợi.
Phía trên kia xa thật xa, cao hơn cả những đám mây trắng xốp, một chiếc máy bay đang lướt chậm rãi trên nền trời xanh lơ.
Và tôi, luôn ngẩn ngơ trông theo hình ảnh con chim sắt ấy cho đến khi nó chỉ còn là một chấm nhỏ xíu, rồi biến mất vào khoảng không xanh vô tận.
Mỗi lần như vậy, tôi thấy trong người một cảm giác lâng lâng, mơ mộng. Mơ về một ngày mình được ngồi trên con chim sắt ấy, lướt trên bầu trời giữa những đám mây bông bồng bềnh. Mơ về những con người xa lạ, những điều mới mẻ lạ lùng. Mơ về một thế giới khác, khác hẳn với thế giới hiện tại, chỉ có làng mạc ruộng đồng, trâu bò gà vịt.
Lớn lên, đi học ở Sài Gòn, mỗi buổi chiều chạy xe trên cầu Bình Triệu, tôi vẫn hay thấy những chiếc máy bay đang hạ cánh xuống phi trường Tân Sơn Nhất cạnh đó. Khoảng cách gần đến nỗi tưởng chừng đưa tay ra là chạm tới.
Niềm mong ước thời bé đôi khi lại cháy lên, những cảm giác phiêu lưu, mơ mộng vẫn như thế không đổi. Nhưng sau đó lại bị vùi dập bởi những nỗi lo ngày thường, tiền sắp cạn túi, môn thi ngày mai, ca làm thêm buổi tối.
Mãi rồi sau khi ra trường, tôi cũng có được chuyến bay đầu tiên trong đời.
Lơ ngơ đến nỗi check in hành lý xong ngồi ở băng ghế bên ngoài chơi cả tiếng đồng hồ. Đến khi nghe tiếng thông báo trên loa mời những hành khách cuối cùng trên chuyến bay mới lật đật chạy vào và phát hiện ra còn phải làm thủ tục hải quan xuất cảnh, phải kiểm tra an ninh và hành lý xách tay này khác. Bối rối xin những hành khách xếp hàng trước: “Excuse me, I’m gonna be late for my flight, would you mind…” rồi chạy hụt hơi tới cổng vào máy bay.
Lúc về đến nhà, em tôi hỏi: “Lần đầu tiên đi máy bay cảm giác thế nào hả hai?”. Tôi chả biết trả lời thế nào. Cảm giác thực sự không hề giống ở thiên đường như tôi đã tưởng tượng. Ngồi giữa hai ông khách tây to béo, chỉ thấy máy bay hơi giật giật, rung lắc, kêu ì ì. Nên tôi đã trả lời: “Cũng giống như đi xe buýt vậy thôi Huy”.
Rồi những lần tiếp theo, tôi đi bụi nhiều hơn, xa hơn và dài hơn. Cứ như thế, tôi đã bay, đã là một trong những “everyone can fly” như câu slogan của hãng hàng không giá rẻ nổi tiếng AirAsia.
Đến bây giờ, khi đã ngồi hàng bao nhiêu giờ chờ các chuyến bay, đã ngủ lê lết nhiều đêm liền trong các phi trường để hôm sau quá cảnh, tôi mới nhận ra được rằng thực tế hơi khác so với mơ mộng.
Lúc trước chỉ mơ về cảm giác được ngồi trong máy bay, giờ mới thấy rằng khoảnh khắc đứng nơi đất bằng nhìn chiếc máy bay lướt trên nền trời cũng thật tuyệt diệu.
Lúc trước mơ những vùng đất mới, những con người mới, bây giờ mừng rỡ giữa nơi xa lạ bắt gặp giọng Việt thân thương.
Trước mơ những chuyến đi, giờ còn mong cả những chuyến về.
Bởi sau những giờ bay dài dằng dặc, tôi mới nghiệm ra rằng hạnh phúc của mình không chỉ nằm ở lúc ngồi trên những chuyến bay đi, nhìn mây trắng như bông ngoài cửa sổ, háo hức trước một vùng đất mới, những con người mới, một văn hóa mới.
Hạnh phúc của tôi còn ở lúc quay về, thảnh thơi ngắm dòng Cửu Long đục màu phù sa uốn lượn trên bạt ngàn ruộng lúa xanh non. Ngó dải rừng Cát Tiên trải một màu xanh thẫm. Nhìn những mái nhà lô nhô phía dưới, thấy có đâu đó nơi gọi là nhà mình.
Hạnh phúc của tôi không chỉ là những lúc gặp gỡ bạn bè năm châu, vui chơi trên những cung đường lạ, ngất ngây trước những cảnh sắc hùng vĩ hoành tráng xứ người.
Hạnh phúc của tôi còn là lúc ngồi trên chuyến bay trở về, nghe người ngồi ghế kế bên thì thào giọng miền tây: “Đi đâu về rồi cũng thấy nước Việt mình thật đẹp, quê hương mình đẹp quá”, rồi mỉm cười nghe trong lắng lại một cảm giác dịu ngọt.
Và như thế, tôi hạ cánh bình an, lòng phơi phới chào anh chàng hải quan sung sướng đi về, dù biết rằng chẳng có ai đang chờ đón ở cổng. Vì tôi biết, đất mẹ đang chờ tôi, căn phòng đầy nắng đang chờ tôi, cái hẻm nhỏ đầy gió mỗi chiều đang chờ tôi, những món ăn đậm mùi Việt cũng đang chờ tôi, trở về.
Vì tôi đã biết, có đi xa rồi trở về, mới hiểu quê hương mình hơn. Có rời xa mới biết trân quý những điều mà mình vẫn cho là bình thường. Có đi mới biết rõ thế giới ngoài kia thế nào, mình đang đứng ở đâu, và cần làm gì để phát triển.
Giờ đây, khi nhìn em tôi sắp ra trường, đang mơ mộng về công việc đầu tiên, về chuyến bay đầu tiên trong đời, tôi mỉm cười trong lòng.
Em hãy cứ mơ mộng, hãy cứ làm việc cật lực, cống hiến cật lực. Rồi em sẽ có cho mình những chuyến bay.
Rồi em sẽ hòa mình vào dòng chảy người đang nỗ lực rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn, mở tầm mắt xa hơn đường chân trời, cố gắng trở thành một công dân toàn cầu.
Rồi em sẽ hiểu và yêu quê hương mình hơn. Và rồi em sẽ tự hào giới thiệu cho bà khách người Malay khi nhìn thấy miền đất xanh non cùng dòng sông uốn lượn phía dưới cánh máy bay: “Yes, that’s our beautiful Mekong Delta.”
Và rồi, em sẽ thấy rằng, sau những chuyến bay, mình lại có cái nhìn tròn đầy hơn về cuộc sống, thấy học được vài điều mới, thấy tâm mình cũng tròn đầy hơn. Và em thêm yêu nơi em sống, yêu người quanh em, yêu đời và sống vì đời nhiều hơn lúc trước.
Và một ngày nào đó, em lại nói với một đứa em khác rằng, hãy cứ mơ mộng đi, hãy nghĩ về chuyến bay đầu tiên của mình, vì lúc ta mơ cũng đẹp không kém lúc giấc mơ thành sự thực. Vì như người ta hay nói: “Hiện thực xảy ra hai lần, đầu tiên là trong đầu của bạn, sau đó mới trong thực tế”, có mơ ước trước mới có lúc biến nó thành sự thực.
Vì những chuyến bay trong không gian góp phần mở ra những “chuyến bay” về tinh thần, những cuộc vượt thoát, thay đổi về nhận thức. Nên hãy bay xa nhất có thể.
Bay là để lớn.
Dream, fly, explore.”