Bây giờ mới nói tới chuyện liên quan tới đề bài. Cha đẻ của Sherlock Holmes, Arthur Conan Doyle vốn là một bác sĩ. Phòng mạch của ông rất vắng khách, nên ông bắt đầu viết truyện trong lúc chờ bệnh nhân. Và nhân vật huyền thoại Sherlock Holmes với hơn 60 kỳ án ra đời. Khi Sherlock Holmes đã trở có hàng triệu người hâm mộ, Conan Doyle lại trở nên mệt mỏi. Ông viết thư cho mẹ: “Con nghĩ đến việc giết Holmes, giải quyết hắn ta vĩnh viễn. Hắn làm đầu óc con không thể suy nghĩ được”. Bà mẹ trả lời: “You won’t! You can’t! You mustn’t!”. Nhưng ông vẫn quyết định để cả Holmes và Moriarty rơi xuống thác nước. Giống như phản ứng của người mẹ, công chúng phản đối dữ dội trước cái chết của Sherlock Holmes. Trước áp lực của người đọc, Conan Doyle phải cứu Holmes trở lại từ thác nước.
Mình tình cờ đọc những câu chuyện vụn vặt lẻ tẻ này trong lúc đang tiến hành một dự án viết lách dài hơi. Áp lực viết cho kịp tiến độ kể cả mười hai giờ đêm hay ba giờ sáng khiến đầu óc mình đôi khi kêu gào phản đối và chỉ muốn lăn ra ăn vạ. Rồi mình đọc thấy những câu chuyện này và thấy mỗi nghệ sĩ ở trên đều phải chịu những áp lực làm việc kinh khủng mỗi tuần. Còn mình, mỗi tuần viết 5000 – 10,000 chữ, cũng không phải là cái gì quá lớn để mà kêu ca.
Rồi mình nhận ra rằng hầu như những người làm được những điều để đời hay vĩ đại trong cuộc sống này đều là những người có khả năng kiên trì hơn người. Rõ ràng trong lúc làm việc, đều có những lúc họ cảm thấy mệt mỏi. Rõ ràng có những lúc, áp lực thời gian khiến công việc dường như là không thể hoàn thành được. Đến nỗi phải “bức tử” nhân vật của mình. Nhưng họ vẫn không bỏ cuộc. Họ vẫn không dừng lại.
Nếu không có những giờ ngồi kiên trì bền bỉ từ ngày này qua ngày khác trong suốt nhiều năm liền như thế của những con người như thế, chúng ta đã không có Hesman, One Piece, Sherlock Holmes, Tarzan. Chúng ta đã có thể không có đèn điện, định luật bảo toàn năng lượng và nhiều thành tựu khác. Nhân loại nếu không có những giờ kiên tâm hy sinh thầm lặng hay nhẫn nại làm việc của con người, sẽ gánh nặng tổn thất biết bao.
Có một câu nói khuyết danh mà bạn mình gửi cho mình: “Những người đứng đầu trên thế giới đều là những người bình thường với ý chí phi thường”. Nên việc ta làm gì không quan trọng. Quan trọng là ta có làm cho đến chừng nào cho ra được kết quả mong muốn hay không. Người ta thường nhấn mạnh tới việc sống phải có ước mơ hoài bão, nhưng theo mình cái khó là kiên trì bền bỉ từng ngày vươn tới nó.
Aim for the moon, dreamers.