Máy bay rì rầm lướt trong màu trời tối đen rồi hạ cánh xuống sân bay Ngurah Rai. Đồng hồ chỉ 1h sáng. Sân bay nhỏ và đơn giản, với những mái nhà hình chóp nhô lên rải rác, nhìn trên cao trông cả quần thể cứ như những ngôi nhà ba gian đất Việt thời cổ. Các nhân viên hải quan ngồi bên những bàn gỗ to bệ vệ, cao quá gần quá đầu. Ba hành khách với tâm trạng ngái ngủ, lần lượt làm thủ tục nhập cảnh. Từ đây, một người bạn sẽ tách đoàn ở lại sân bay, chờ xe buýt đi Bromo, hai người còn lại tiếp tục hành trình khám phá Bali. Chào tạm biệt người ở lại, bọn mình rảo bước trên những con đường lát gạch, thẳng lối ra ngoài tìm taxi. Dự định ban đầu là sẽ đi thẳng về Ubud, nhưng sau khi tham khảo giá taxi và cân nhắc, tụi mình quyết định ở lại Kuta một đêm, sáng hôm sau mới đi Ubud. Tài xế báo giá đi từ sân bay tới Kuta 200 nghìn rupiah (400 nghìn VND). Nhưng mình biết khoảng cách chưa tới 10 cây số, chỉ 50 nghìn rupiah là được. Sau một hồi mặc cả, tụi mình đồng ý đi với giá 70 nghìn rupiah. Thế mới biết dân Indo chặt chém kinh khủng thế nào. Taxi vòng vèo đi đến Tune hotel ở khu Legian, chuỗi khách sạn quen thuộc của mình. Như những chỗ khác trong hệ thống Tune hotel, căn phòng khách sạn sang trọng sạch sẽ mà nhỏ xíu, chỉ vừa chỗ cho hai chiếc giường. Mình cũng chẳng cần gì hơn thế, đặt lưng xuống giường và làm một giấc không mộng mị.
![]() |
Xe bemo ở Bali. Nguồn |
Chất đống balo lên xe, tụi mình bắt đầu theo hướng Ubud thẳng tiến. Các biển báo chỉ dẫn ở Bali cũng khá rõ ràng, giúp du khách định hướng cho hành trình của mình mà không cần bản đồ. Hễ tới chỗ nào không rõ đường, chỉ cần dừng lại hỏi dân địa phương, thế là dù biết tiếng Anh hay không, họ cũng nhiệt tình huơ chân múa tay để chỉ hướng. Quả như câu nói quen thuộc của bà ngoại mình: “Đường đi ở miệng, cứ hỏi thì sẽ ra đường”. Cứ thế, bọn mình bon bon chạy.
Phượt bằng xe máy vốn là một sở thích của mình. Mình yêu cảm giác rong ruổi trên những con đường xa lạ, chỉ mình với xe. Những lần phượt dài ở miền nam Thái, nhờ tính linh động của xe máy mà mình có thể đi xa đến những nơi “off the beaten road”, khám phá những vẻ đẹp giản đơn mà mê hồn của cuộc sống khắp nơi. Sau một buổi bôn ba ở Kuta, thế là lại được lái xe máy vòng vèo khắp các nẻo đường như trước. Lại được hít thở cái không khí tự do phiêu bạt trên đường đi. Gió thổi phấp phới và buổi chiều nắng thật đẹp. Trời Bali xanh một màu trong vắt, chẳng giống những mảng trời nào mình đã đi qua. Một màu xanh đến ngỡ ngàng và say đắm. Mình vốn là một người đơn giản, chỉ cần thấy trời xanh mây trắng là đủ để hạnh phúc. Nhìn khoảng trời Bali xanh như ngọc, mây trắng bồng bềnh trôi, thấp thoáng những bóng diều bay lượn, mình tự nhủ với lòng: “Một mùa hè tuyệt diệu đang chờ mình phía trước.” Ngồi trên chiếc mio nhỏ nhắn đang băng băng chạy, lại thấy hạnh phúc ngập tràn trong tim, cái cảm giác hạnh phúc khi lại được lên đường một lần nữa, cảm giác của những đam mê cuộc sống.
![]() |
Màu trời Bali. Nguồn |
Trời dần xế chiều, bọn mình dừng lại ăn trưa ở một quán nhỏ nằm ngay ngã ba đường, đang có khách vào ra tấp nập. Cửa quán đề tấm biển nhỏ ghi chữ: Bakso. Anh chủ quán tất bật bưng nhỏ tô nhỏ nghi ngút khói cho thực khách. Khi nhìn vào cái tô với những sợi mì vàng sậm, những viên bò viên bên trên điểm thêm những nhành cải rổ, mình chẳng đời nào biết rằng mình đã tìm thấy tình yêu mới ở cái quán ăn nhỏ bên đường ấy. Mình ra hiệu cho món tương tự, anh chủ quán cười tươi, ngay lập tức đưa lên hai tô nhỏ. Húp món súp nóng vào miệng, mình tỉnh hẳn cả người. Ngay lập tức mình cúi mặt xuống húp lấy húp để, đến khi hết cả tô mà vẫn còn thòm thèm. Sợi mì dai và thơm, bò viên vừa vị, cải rổ tươi dòn, ăn kèm với bịch bánh gạo nhỏ dòn dòn, khiến thực khách cứ muốn ăn mãi không thôi. Ăn uống no nê, khi tính tiền, chủ quán giơ ra 10 ngón tay, làm mình chả hiểu là bao nhiêu. Anh lại dùng giơ giơ cả hai bàn tay, và lấy ra tờ 10 nghìn rupiah. Mình lấy thử tờ 10 nghìn trong túi, anh lại cười, gật đầu và đón lấy. Hóa ra mỗi tô chỉ có 5 nghìn rupiah, giá rẻ đến giật mình, làm mình tưởng có nhầm lẫn gì.
![]() |
Một loại soup bakso (bò viên) ở Bali. Nguồn. |
Bọn mình lại tiếp tục lên đường, lướt băng băng trên những con đường rải nhựa đều tăm tắp, uốn lượn quanh co. Hai hàng cây xanh mướt nối tiếp bất tận ở hai bên đường làm dịu mắt du khách đường xa. Ubud cách Kuta khoảng 40 cây số, vốn là một vùng trung du. Những con đường nhỏ mượt như nhung trải trên dốc đồi, báo hiệu du khách đang đi dần lên cao. Mình rẽ vào một cái chợ bên đường tìm nước uống. Chợ quê bày bán đủ loại vật dụng, với những lá phướn dài làm từ lá dừa, những món đồ cúng để trong chiếc lá nhỏ tươi, những tràng hoa vạn thọ để dâng lễ. Những phụ nữ địa phương bình thản dạo chợ, từ tốn ngồi nhấm món chè giải khát bên đường. Khung cảnh đầy màu sắc tươi mới của cuộc sống, nhuốm vẻ thanh bình kỳ lạ.
Chạy thêm một đoạn nữa, xe đi qua một rừng tre nứa, không khí mát lạnh tinh khiết. Ở một khoảng đất trống bên đường, người dân đang đốt lửa để thực hiện một nghi lễ thờ cúng nào đó, với kiệu, sạp, và hoa tươi. Các nghi thức tôn giáo có tầm quan trọng tối cao trong đời sống tinh thần của người Bali. Mình buồn cười nhớ lại Elizabeth Gilbert đã mô tả điều này một cách hài hước: “Người ta ước tính là một phụ nữ Bali điển hình dành một phần ba thời gian thức của mình để hoặc chuẩn bị cho nghi lễ, tham gia vào một nghi lễ, hoặc dọn dẹp sau nghi lễ. Cuộc sống ở đây là một chu kỳ liên miên những cúng dường và nghi thức. Ở đây có các nghi lễ phải được thực hiện năm lần một ngày và những nghi lễ khác phải thực hiện mỗi ngày một lần, mỗi tuần một lần, mỗi tháng một lần, mỗi năm một lần, mỗi mười năm một lần, mỗi một trăm năm một lần, mỗi một ngàn năm một lần. Tất cả những ngày tháng và nghi thức này được các thầy tu và những bậc chân tu sắp xếp với sự tham khảo một hệ thống phức tạp với ba loại lịch riêng biệt.”
![]() |
Bức tượng ở cửa ngõ Ubud. Nguồn |
Sau gần 2h chạy xe, dưới hàng cây ven đường, Ubud dần hiện ra với những cửa hiệu nhỏ trưng đầy các bức tranh nhiều màu sắc, những xưởng đồ gỗ với tượng gỗ lạ mắt và tinh xảo, đầy đủ kích cỡ. Mình giở cuốn sổ tay nhỏ, ghé quán nước bên đường, gọi một trái dừa tươi, nhân tiện hỏi đường tới địa chỉ trong sổ tay. Đi qua khỏi trung tâm thị trấn tấp nập, rẽ vào một con đường làng quanh co, mới tới Villa Mandi, nơi cư ngụ của mình những ngày sắp tới. Villa Mandi nằm yên ả bên rìa thị trấn, giữa đồng lúa chín vàng, trong một khoảng vườn yên tĩnh. Chạy vào cổng, để xe ở một mảnh sân rộng, mình bước qua một cánh cửa khác, lối dốc quanh co dẫn vào Villa Mandi.
Cảnh vật hiện lên như một thế giới thần tiên an nhiên ẩn mình trong cánh đồng lúa chín. Mảnh vườn nhiệt đới đầy cây lá xanh tươi, với hoa cỏ khoe nở. Những căn nhà nằm kín đáo các góc vườn, kiến trúc hài hòa với cây cỏ. Một hồ bơi nhỏ xanh trong điểm những luống hoa li ti bên bờ hồ, và những chiếc ghế dài để khách sưởi nắng. Ở một gian nhà gỗ cạnh vườn, anh thanh niên vui vẻ chào mừng bọn mình bằng hai ly nước trái cây mát rượi và dẫn tới căn hộ Superior 3 mình đã đặt. Không còn gì thích bằng cảm giác thoải mái thư giãn sau một chặng đường dài, nhất lại là trong không gian đầy cây trái xanh tươi này. Mình uống cạn ly nước mát, thở dài nhẹ nhõm, nhìn mặt trời đang khuất dần phía tây. Mình đã đến rồi đây, xin chào Ubud.
![]() |
Một góc Villa Mandi. Nguồn |
![]() |
Phòng Superior 3. Nguồn |
![]() |
Cảnh quan từ Superior 3 nhìn ra khu vườn. Xa xa là cánh đồng lúa với những rặng dừa bao quanh. Nguồn |
![]() |
Những viên đá lót hình hoa tinh tế |
![]() |
Ngôi nhà gỗ bên hồ cá trong vườn. |
Ăn tối xong, bọn mình gửi xe ở khu chợ Bali, đi bộ dần xuống đường Rừng Khỉ. Cái tên đã trở nên nổi tiếng với Eat, Pray, Love là một con đường dốc dần xuống dưới, với những boutique đặc biệt xinh đẹp, những tượng gỗ tượng đồng lạ mắt, mùi nến thơm dịu tỏa những cửa hàng nến homemade, và những chiếc túi thổ cẩm nhiều màu đáng yêu. Đây đó, những quán cafe đáng yêu với thiết kế chỉ khiến người ta muốn bước vào và ngồi cả buổi chỉ để nhìn những chùm dây leo mát xanh đung đưa trong gió. Đi đến gần cuối đường, tiếng nhạc và cười đùa rộn rã cả một khu khiến bọn mình chú ý. Thế là bọn mình đã đặt chân tới Laughing Buddha. Len giữa những hành khách ngồi dày đặc trong và ngoài quán, bọn mình tìm một chỗ ngồi. Không gian quán sôi động với live music, dàn nhạc và ca sĩ đang đàn hăng say. Bọn mình gọi một Casberg, một bia Bintang và vui vẻ đưa mắt nhìn chung quanh. Cô ca sĩ bản địa với thân hình hơn tròn trịa đang hát một ca khúc của Adele. Những người ngồi gần vừa đứng vỗ tay vừa nhún nhảy theo điệu nhạc. Những cặp tình nhân say mê nghe, tựa vào vai nhau đung đưa nhè nhẹ. Không khí thoáng đãng và vui tươi. Bia Bintang ngọt dịu khiến mình phải lòng ngay từ ngụm đầu tiên. Người dẫn chương trình giới thiệu một nhân vật đặc biệt. Ngay cạnh mình, chú bé tóc vàng chỉ khoảng 10 tuổi nhảy phốc lên, tiến đến giàn trống và gõ đệm cho chị ca sĩ trong một ca khúc khác. Tiếng trống nhịp nhàng hòa cùng giọng hát, lúc trầm dịu, lúc hăng say, làm nức lòng khán giả. Mọi người vỗ tay vang dội. Không khí ngày một sôi động.
Rồi một anh chàng với khuôn mặt chất phác và trang phục truyền thống Bali bước lên, như mới trở về sau một ngày làm việc ở một cánh đồng hay khu chợ nào đó. Tiếng nhạc dập dìu ngân nga, anh cất tiếng ca mộc mạc truyền cảm khiến mọi người đầu tiên im bặt. Và điệp khúc vang lên, ngẫu hứng, phóng khoáng. “No woman no cry. No woman no cry”. Và người bạn đồng hành hòa vào tiếng hát, ánh mắt long lanh cười và lắc đầu nhè nhẹ. Và bia Bintang dịu dàng, thơm ngát như mái tóc của nàng thiếu nữ. Chuếnh choáng, lâng lâng. Mãi mãi về sau có lẽ mình sẽ không quên được cái khoảnh khắc ấy. Khoảnh khắc hạnh phúc đến bay bổng trong không khí vui tươi một đêm mùa hè mát mẻ, bên người bạn thân và bên Bintang. Khoảnh khắc mà mọi khán giả trong thoáng chốc đã thành bạn bè từ năm châu, cùng bá vai nhau hát vang. “No woman no cry. No woman no cry”. Khoảnh khắc khi mình như muốn vươn cánh và nhẹ nhàng lướt trong không gian. Một đêm hè của tuổi trẻ căng đầy nhựa sống, của những hy vọng vui tươi về tương lai, của những cung đường mới lạ đang mở ra trước mắt.
Khuya muộn, du khách dập dìu ra về trong ánh trăng mờ ảo. Mình hít thở một hơi thật sâu cái không gian đầy chất thơ. Trở về căn nhà nhỏ giữa khu vườn xanh tươi, giờ đã phủ đầy ánh trăng bàng bạc. Mình bắt chiếc ghế ra ngồi ngoài thềm, cùng người bạn đường ngắm đêm trôi qua trên đồng lúa yên tĩnh.
Facts & Tips:
– Trước khi đến Bali, mình đọc được rằng dân ở đây lừa đảo rất kinh. Ở sân bay khi cho hành lý vào băng chuyền kiểm tra, những nhân viên phục vụ tự động lấy túi xách cho hành khách đem ra ngoài, và sau đó đòi tiền xách hành lý, ai mới xuống sân bay không để ý là bị mất tiền oan. Còn ở ngoài đường, chuyện lừa đảo bán hàng dỏm, thách giá trên trời, hay cố ý thối thiếu tiền thì nhan nhản. Ra khỏi khu vực kiểm soát hải quan, một hàng dài các porter đeo bám. Nhưng tụi mình nhanh chân rảo bước, kiên quyết phớt lờ, lòng đầy cảnh giác. Quả thật ở các khu vực khách du lịch hay lui tới, các thủ đoạn thách giá, móc túi du khách vẫn thường hay xảy ra. Kinh nghiệm của mình là trả giá, trả giá, trả giá. Và luôn cẩn thận, kiểm tra kỹ hành lý và tiền bạc của mình. Bước chân ra các vùng khác, mình luôn bắt gặp những người dân Bali thân thiện dễ thương với bản tính hiền lành vốn có của họ.