Viết cho má lúc nửa đêm.

Bài cũ post lại, đã đăng báo Tuổi trẻ.

Khuya, 1h rồi. Cả căn phòng như dãn ra theo tiếng thở nhẹ
đều của những người bạn cùng phòng. Chỉ còn con, âm thanh xè xè của cái quạt
máy và tiếng tích tích của chiếc đồng hồ báo thức. Giờ này cả nhà đang làm gì
nhỉ? Có lẽ mọi người đã ngủ say. Căn nhà nhỏ chìm trong ánh sáng lờ mờ của ngọn
đèn dầu trên trang. Thi thoảng con thạch sùng thong thả buông từng tiếng “tắc
tắc”.
           
Con mở cửa, bước ra ban công, hít một hơi đầy lồng ngực
không khí trong lành của buổi đêm yên tĩnh. Trời đêm Sài Gòn không đen kịt như
quê mình đâu má ạ. Nó cứ nhờ nhờ sáng bởi những ánh đèn rực cháy cả đem phản
chiếu lên nền trời. Ở đây, con thèm lắm một đêm tối đen mịt mùng; để tận hưởng
cảm giác sợ ma rờn rợn sau gáy; để nhìn lên bầu trời thấy chi chít ánh sao, sao
lớn, sao bé, cả dải Ngân hà trải dài hút tầm mắt chứ không chỉ là một vài đốm
sáng li ti như bây giờ; và để nhớ lại cái thời ngây dại, đi học đêm về mò mẫm
bước trong bóng tối, thấy những hạt lân tinh lấp lánh sáng trong bụi tre mà cứ
tưởng những ngôi sao bị đứt cánh rơi xuống nằm lại đây.

Xa nhà, con mới biết thế nào là nhớ. Dù chưa một lần khóc
thút thít hay lặng lẽ như những người bạn cùng phòng nhưng in trong con là nỗi
nhớ sâu thẳm, thảng hoặc dội lên một tiếng nghe nhói cả tim.
Con nhớ ngôi nhà ngày xưa nép mình dưới một vườn cây lá,
toàn là cổ thụ. Đêm mùa đông nằm quấn chặt người trong chăn, nghe lá đổ từng
đợt xào xào trên mái nhà, để biết cảm giác ấm áp có một mái nhà làm nơi trú ẩn,
bên cạnh những người mình yêu thương. Con 
nhớ bụi cúc kim vàng rực trước hiên nhà như gom tất cả ánh nắng đầu
xuân.
Và con nhớ …má. Nhớ nụ cười loang loáng ánh nắng trên khuôn
mặt đã nhiều nếp nhăn của má mỗi buổi cuối tháng, thấy con về sau mấy tuần xa
cách trong những tháng ngày con học cấp III ở thành phố. Nhớ mỗi lần má đi dạy
về, mồ hôi lám tấm trên trán, con và thằng em chạy ùa ra tíu tít nói cười, đón
trên tay má những quyển sách má mượn được ở thư viện trường. Những quyển sách
kỳ diệu diệu nuôi dưỡng tâm hồn hai đứa trẻ con. Này là Hoàng tử bé với con cừu
nhỏ và cây bao báp thạt to, này là cậu Mít đặc ngộ nghĩnh…cùng những người
bạn ở thành phố Hoa, là Calich và Valia bỗng nhiên một sáng thức dậy thấy mình
bé tí, là Buratino với chiếc mũi nhọn hoắc và cả cô bé Axon tàu thủy với giấc
mơ về chàng hoàng tử trên chiếc thuyền có cánh buồm đỏ thắm… Những quyển sách
to bản với hình vẽ sặc sỡ hay những quyển sách với các dòng chữ nhòe trên mặt
giấy xám xịt, tất cả đã được con và thằng em, như hai con mọt sách háu ăn, đọc
ngấu nghiến, say sưa, đọc đi rồi đọc lại, “như bò nhai cỏ”, má vẫn thường bảo
như vậy.
Tất cả đã là kỷ niệm. Mà không hiểu sao mấy hôm nay con cứ
hay nhớ về chuyện ngày xưa, ngẫm nghĩ, rồi cười một mình. Có lẽ con lẩn thẩn
rồi má ạ. Mười mấy tuổi đầu ai lại mãi nhìn về quá khứ thế kia. Nhưng mà, má
biết không, giữa cái đất Sài Gòn đầy gió bụi, ra đường lúc nào cũng ầm ầm ào ào
người qua xe lại như muốn cuốn mình đi, nhiều khi con đã suýt gục ngã vì cảm
giác dơn độc nhỏ bé, vì không tìm được ngay cả một bờ vai để dựa vào. Con biết
người ta không thể sống bằng nỗi nhớ, cũng không thể nản lòng trước những khó
khăn, phải biết đứng vững trên hai chân của mình như lời má đã dạy con. Nhưng
má hãy cho con một phút dịu lòng, một phút bình tâm, cho con được nhớ về những
ngày xưa, những ngày êm đềm ấy, để có thêm can đảm bước lên phía trước, được
không má?

One Reply to “Viết cho má lúc nửa đêm.”

Leave a Reply